Xa lắm tuổi thơ

02/12/2018
Truyền Thông C500
0

Hà Nội đón chúng tôi vào buổi sáng đầu thu se lạnh, mưa bay lất phất. Chúng tôi, những sinh viên đại học chập chững chuẩn bị nhập trường. Trên chuyến xe kéo dài 6 tiếng đồng hồ, nhìn qua khung cửa sổ, cái níu lấy ánh mắt tôi không phải sự hùng vĩ của núi đồi, sự tấp nập, vội vã của cuộc sống thường nhật giữa đôi dòng xe cộ mà chính là đám trẻ con đang nô đùa cùng nhau trên bãi cỏ, từng cánh diều no gió được thả cao trên bầu trời, từng nụ cười ánh lên thật rạng rỡ, vô tư biết bao. Bất giác tôi nhớ đến mình, nhớ đến tuổi thơ.

Có bao giờ trở lại ngày xưa ấy?

Có một mảnh tâm hồn mãi xanh trong

Tôi tin rằng ở trong mỗi người chúng ta hôm nay luôn có một khoảng trời xanh trong cho riêng mình, khoảng trời đẹp đến thuần khiết nhất mỗi lúc gọi tên. Tuổi thơ, một vũ điệu đầy sắc màu, một bản giao hưởng rung rinh được tấu lên hóa thành những đường uốn lượn xoắn tít đầy ngẫu hứng được trau chuốt mượt mà.

”Ngày đó chở theo ánh mắt trong trẻo nhìn cuộc đời không chút hoài nghi, thế giới trong mắt đồng tử của một đứa trẻ con bao giờ cũng tuyệt đẹp. Ngày đó, chở theo những đêm chỉ biết đặt lưng xuống giường là ngủ, chẳng có vắt tay lên trán suy nghĩ, hay những tiếng thở dài đánh thượt giữa đêm”. Đó là những ngày vô tư vô lo, nỗi bâng khuâng, đắn đo nhất mỗi sớm mai thức dậy là hôm nay sẽ cùng nhau chơi trò nào.

Tuổi thơ, những ngày tháng không hề có vết nứt, có tiếng khóc râm ran, tiếng cười rả rích. Mấy cụm hoa trinh nữ bên ngoài cổng rào cũng đủ khợi lên bao nỗi tò mò. Mấy chiếc lá xấu hổ khép mình ôm lấy bản thân mỗi khi đôi bàn tay bé nhỏ chạm vào. Tiếng cười thích thú, đôi mắt long lanh tròn xoe hãnh diện như mình là một ảo thuật gia đại tài vừa phù phép cho cỏ cây e thẹn.

Tuổi thơ gắn liền với câu chuyện chất đầy niềm tin về một ông già Noel, về món quà được gửi trong chiếc tất. Là hy vọng sẽ có một cô Tiên răng mang đến điều diệu kỳ với chiếc răng vừa gãy âm thầm được đặt dưới gối khi chìm trong giấc ngủ. Miền cổ tích ấy có những hạt nắng cuối chiều còn sót lại hắt lên gương mặt đầm đìa mồ hôi, long lánh vàng hoe trên mái tóc ướt nhẹp. Khung cảnh thanh bình, yên ả hiện ra trước mắt chẳng khác gì câu chuyện êm đềm thuở xưa bà thường hay kể, nung nấu đâu đó trong hoài niệm.

Tuổi thơ...

Được lớn lên với những cơn bão dữ dội, xô đập đập tựa “những cơn cuồng phong giật ầm ầm, gào rít liên hồi như thể những trận oanh tạc của quân Mỹ thời chiến tranh theo lời kể của ba”

Là những con chữ ê, a đồng thanh cất lên trong lớp học, là bức tranh vẽ về gia đình thân yêu

Là những con đường mòn đến trường bằng đôi chân bé nhỏ, là chiếc xe đạp cũ đã bạc màu sơn lẽo đẽo chạy men theo bờ ruộng nhỏ

viên kẹo, gói bánh cũng chia đôi, xẻ nửa

Là những buổi trưa hè trốn bố mẹ đi chơi cùng lũ con nít trong xóm rồi bị đánh bằng đòn roi may quen thuộc được cất nơi góc nhà mỗi lúc bị phát hiện.

Tuổi thơ là tiếng thở dài thườn thượt. “Buồn ơi là sầu!”

”Ta cưỡi giấc mơ

Con ngựa ô bườm dài

Lao qua đồng cỏ

Cỏ nằm đếm vó

Ngửa mặt…thinh không”

Bấy nhiêu con chữ có lẽ không thể nào nói hết được những điều mà tuổi thơ ban tặng. Sau bao nét nhầu nhỉ của bụi bặm trần ai, người lữ khách bao lần bon nhen nơi đất khách quê người lại thèm khát một lần được lẩn mẩn với bao điều kỳ diệu của tuổi ấu thơ. Lại ước giá như có thể được quay về nơi đó, để “nghe tiếng ầu ơ bên cánh võng, với bạn bè cùng đùa vui chong chóng, bắt ve sầu cùng cái nóng tháng năm”

"Mang theo ánh nắng,mang theo tiếng cười
bắt đầu từ đó ra đi tìm ước mơ
Rong chơi biết có nơi đâu vô cùng
khi dừng chân mới hay ta xa lạ
Ngêu ngao câu hát ánh trăng theo về
Nơi nào mái ấm những bân bè thân
Ôi!
Mênh mông quá biết đâu quê nhà
Câu chuyện xưa ấy tưởng chừng ta quên."

CLB Truyền thông C500

Biên tập: Quỳnh Như

Ảnh: Nguồn Internet