Tuổi thơ của con được lớn lên bằng lời ru của mẹ. Gói nhọc nhằn để bên ngoài cánh võng nghiêng nghiêng và điệu lý câu hò. Tháng năm về kẽo kẹt đùm đề theo cái nắng đầu mùa gắt gỏng, loanh quanh bên mái hiên nhà cũ lời mẹ vẫn âm vang.
Nhân sinh dài rộng, tuổi xuân mẹ thì hữu hạn thiều quang. Mấy ai có thể vì nhau mà vá trời lấp biển. Nói để biết được cả một đoạn can trường dâu bể bẽ bàng nhịp trần ai, con biết rằng vẫn còn đó trái tim ấm nồng mầu nhiệm sẵn sàng vì con mà lấp đi cả muôn vạn hố sâu đang chực chờ nuốt chửng. Nguyện dùng tất cả sơ tâm thuần khiết nhất của mình mà xe chỉ luồng kim, che chở con đi qua bao mùa bão bùng, rét mỏi.
Nhân tình thái thế mấy ai không u hoài trong giấc mộng chiêm bao. Bóng nguyệt giăng mình lửng lơ trên nền trời cao, chốc chốc ngả nghiêng soi rọi bên vành cửa sổ cho người phụ nữ đăm chiêu bởi những mưu toan đang nặng trĩu u hoài. Đôi lần giật mình tỉnh dậy mà bần thần thao thức cả ngàn sâu.
Mải miết đăng trình hóa kẻ lữ khách giữa vạn lý xa khơi, trái tim con mới thực sự đánh vần tròn vành rõ nét tình yêu bao la ấy không kém gì là trường giang đại hải. Tuổi hoa niên chớm màu bên câu chuyện những đứa trẻ con gầy guộc ở biên đình chất ngất nỗi lâm li, chợt tư lự mà nhận ra dù vật đổi sao dời chăng nữa vẫn cảm thấy hạnh phúc, yên bình bên mái nhà xô nghiêng mỗi khi mùa nước lũ.
Mẹ thường kể cho con nghe về những khắc khoải đè nặng trong tâm thức của mình. Ngang dọc tứ phương, thổi từng cánh hoa yêu thương da diết mang theo cả tuổi xuân xanh cho con được vỗ cánh bay xa. Để những cánh hoa khát vọng đẹp đẽ đó được nở hoa thêm nhiều lần sau nữa, khoe sắc mình cả trong những hố sâu trầm tích đen kịt vốn vướng bụi lâu ngày.
Lắm lúc muốn trở thành một kẻ rong ca, con sẽ viết về mẹ và những người đàn bà cần lao cả chân trời góc bể.
Những con người cao thượng
Có trái tim đẹp đẽ nhất trên đời.
CLB Truyền thông C500 - CMC
Biên tập: Trung Hoàng