Cứ đi đi... khi ta còn có thể

01/12/2018
Truyền Thông C500
0

Có những lúc, tôi ngồi một mình trên phố nhỏ nhâm nhi bên tách cà phê đang còn hơi ấm giữa tiết trời se se lạnh vào đông của Hà Nội. Một cơn mưa phùn băng qua khiến tôi chạy thật nhanh vào một góc nhỏ. Tôi bỗng thấy mình như nhỏ bé hơn giữa dòng người tấp nập, người ta bước đến rồi bước đi trong vội vã, còn tôi ngồi đó và nhớ về những năm tháng của tuổi trẻ đã qua…. rồi tôi được gì?

Sau bao nhiêu năm trải qua giữa cuộc đời, tôi như thấy bản thân mình trưởng thành hơn, suy nghĩ chín chắn và có những hành động hết sức nông nỗi. Ngày ấy , tôi là một đứa trẻ ngại tiếp xúc với mọi người, tôi khép mình trong căn phòng nhỏ đầy suy tư. Nhìn những đám bạn cùng nhau rong đuổi trên những chặng đường dài mà khiến tôi thấy chạnh lòng. Có một chút gì thật ngưỡng mộ nhưng rồi tôi đã cho qua, lấy làm mặc kệ. Rồi có ai biết càng lớn lên, sức trẻ của tôi sục sôi, tuổi trẻ của tôi không còn trở nên vô nghĩa nữa bởi tôi nhận ra rằng “ Cuộc đời là những chuyến đi”. Tôi bắt đầu tham lam muốn có một chiếc xe đạp mới, một đôi giày hàng hiệu và một chiếc áo khoác thật đẹp. Muốn đi để trải nghiệm khi đôi bàn tay và khuôn mặt hao gầy bắt đầu thèm cháy nắng trên những nẻo đường xa, khi đôi chân lại muốn lang thang ở một góc phố nào đó. Cứ đi đi, đi để kiếm tìm tự do vậy cớ hà gì cứ buộc mình trong những điều gò bó? Đời người thật ngắn ngủi, hãy sống sao không để những năm tháng tuổi trẻ trôi đi một cách vô nghĩa “ sống hoài, sống phí” . Hãy xách chiếc valo lên và đi…đi để không phải nuối tiếc khi quá muộn.

Cứ đi đi, đi bất cứ đâu mình có thể?

Cứ đi đi! Khi bàn tay con người chưa chạm hết những chốn xa hoa, khi chưa được tận hưởng hết những  hương vị của cuộc đời. Cuộc đời thật đẹp, nó như một bản thanh âm đầy đủ những cung bậc cảm xúc: yêu, ghét, giận, hờn…..Để rồi, khi ta ngồi lặng lẽ môt mình ta có thể nhâm nhi nói chuyện cùng với trăng bên bát rượu đầy, ta bình yên ca hát với gió, say sưa với những khung cảnh hoang dại….Có những ngày như thế, để ta quên đi hết những muộn phiền, hãy để hôm qua ở lại trong ta với những hồi ức về thời trai trẻ.
Cứ đi đi, khi mà anh còn chưa vướng bận chuyện gia đình, tiền bạc quá nhiều. Đừng có suy nghĩ rằng, sau này có tiền anh có thể cùng gia đình nhỏ của mình du hí ở khắp nơi với những nhà hàng sang trọng. Nhưng anh ơi, anh đã sai, những chuyến đi đó sao sánh được với những buổi đi hoang, đi bụi, sẽ không bao giờ có thể thay thế được những buổi lang thang của tâm hồn mười tám, đôi mươi đầy chảy bổng.

Cứ đi đi, khi mà sức khỏe anh đang còn, khi anh còn khao khát cháy bổng và sục sôi trong tâm hồn, anh thèm khát lang thang một phương trời nào đó. Đi để cảm nhận sức trẻ, bởi tuổi trẻ là bầu nhiệt huyết ; đi để anh yêu cuộc sống hơn, anh yêu những ngày mưa , yêu những ngày nắng cháy , yêu từng góc phố, con đường quen thuộc. Trời đất là bao la, hãy xem cuộc sống này giống như là nhà, hãy dang rộng đôi chân của mình để khám phá những vùng đất mới. Đi đi anh….

Cứ đi đi, để biết nơi đâu là chốn bình yên thật sự. Đi cho hết những chân trời, cảm nhận hết những vị ngon của đời để rồi mới biết thèm một bát canh cà, đi cho đến khi bỗng muốn dừng và đặt lưng trên chiếc giường quen thuộc, đi đi để trở về với nơi ta thuộc về…

Cứ đi đi, sao phải luôn để cho mình khép nép, gò bó sau luỹ tre làng, sao phải tự biến mình thành một con người e thẹn, ngại giao tiếp với cuộc đời. Khi mà ta đang còn trẻ, khi tuổi trẻ đầy nhiệt huyết và khi cuộc sống đang còn rất nhiều điều đang cần ta khám phá.

Sau tất cả, tôi nằm thẫn thờ mãi bên chiếc li cà phê đang tỏa hơi ấm, tôi nhâm nhi một chút hương vị của cuộc đời. Một cơn mưa thoáng qua cũng đã tạnh, tôi bỗng thấy tâm hồn mình rộng lớn vô cùng ; người ta bước qua, bước lại, người ta bước đến, bước đi , mình tôi ngồi đó nở một nụ cười thật hạnh  phúc và hét lên rằng: “ tôi có tất cả .

Câu lạc bộ Truyền thông C500

Biên tập: Tiến Đạt